Sinh viên Khoa rực rỡ trong màu áo xanh tình nguyện
Hè đến – mùa của tiếng ve râm ran trong những nhành cây, kẽ lá; mùa của những cơn mưa rào bất chợt; và cũng là lúc đội sinh viên tình nguyện LCĐ khoa Trắc địa, Bản đồ và Thông tin địa lý náo nức, hân hoan đi tới những miền đất thân thương của Tổ quốc. Năm nay chúng tôi đã đến với xã Trường Giang, huyện Lục Nam, tỉnh Bắc Giang.
Trường Giang – mảnh đất của những đồi vải. Con người nơi đây lam lũ, tần tảo, quanh năm chăm chút, đổ mồ hôi dưới những gốc vải. Không phụ lòng người, quả vải nơi đây không chỉ nổi tiếng trong vùng mà còn nổi tiếng cả nước và cả nước ngoài. Người dân vất vả nhưng tấm lòng thật hiền hậu, nồng ấm. Họ chào đón chúng tôi – những thanh niên áo xanh bằng những nụ cười thật tươi. Khi chúng tôi tới đây, chúng tôi phải đi qua những con đường lầy lội do mưa, đi qua cây cầu phao tạm bợ, đi qua những ngôi nhà nhỏ bé dưới chân đồi…Thế mới thấy ở đây còn khó khăn nhiều.
Đến với Trường Giang, chúng tôi cùng bà con làm việc. Lấp ló trong những đồi vải là tiếng cười nói của những bạn thanh niên tình nguyện, là tiếng hỏi thăm của các bác, các cô, là giọng đùa của cô cậu sinh viên trẻ. Chúng tôi đã cùng người dân thu hoạch vải. Những chùm vải nặng trĩu làm ấm lòng người trồng cây. Cả đồi vải chín mọng, đỏ rực như làm cho các bạn svtn quên đi mọi mệt mỏi, chỉ muốn hái thật nhanh, thật nhanh, càng nhiều càng tốt.
Phía xa, ẩn hiện những chiếc mũ tai bèo, những chiếc áo xanh đang đẩy xe vải cho người dân. Sau trận mưa lớn, con đường trở nên lầy lội hơn, cây cầu yếu ớt trở nên khó đi hơn, ai ai cũng lo lắng vì trên xe họ trở gần 1 tạ vải. Và “đâu khó có thanh niên”, những bạn trẻ không ngại bẩn, ngại mệt giúp người dân qua đoạn trơn, qua những dốc thật cao mà bình thường khi đi qua đã khó.
Người ta thường nói con gái chân yếu tay mềm thế nhưng các cô gái trong đội SVTN khoa TTrắc địa, Bản đồ và Thông tin địa lý lại tràn đầy nhiệt huyết, không hề mềm yếu. Họ dùng sức trẻ của mình, bất chấp nắng gió đẩy những xe đá nặng để san con đường lầy lội, nhiều ổ gà cho những chiếc xe đi qua. Tôi bất giác nhớ tới hình ảnh của những cô gái mở đường thời còn chiến tranh.
Sau mỗi công việc chúng tôi được con người nơi đây đáp lại bằng nụ cười, bằng lời cảm ơn, bằng cốc nước và cả những chùm vải, thật giản dị, nhẹ nhàng nhưng ấm áp biết bao. Và chúng tôi biết rằng chúng tôi đã thành công!
Cuộc hành trình cho chuyến “mùa hè xanh” chỉ kéo dài trong 2 ngày 2 đêm, tuy không dài nhưng đó là trải ngiệm vô cùng ý nghĩa cho đội SVTN LCĐ khoa Trắc địa, Bản đồ và Thông tin địa lý. Trên xe về Hà Nội, lòng tôi lại bồi hồi đầy luyến tiếc, mong rằng chúng tôi sẽ có thể đi tới nhiều vùng đất hơn nữa, và có thể làm nhiều việc tốt hơn nữa!